Hoàng Lang không do dự nữa, hắn móc ra một cây chủy thủ, quỳ phục xuống, chĩa mũi chủy thủ vào cổ mình, hô:
- Nếu đã như vậy, ta đành đi trước, còn hơn đợi lát nữa chịu nhục, cũng xem như không uổng phí mấy năm nay ta mơ giấc mộng đẹp lâu như thế!
Một khi ta chết, mọi người cũng có thể tan rã, sắp xếp quãng đời còn lại nơi hậu thế!
Không phải là hắn muốn chết, hắn là đang bức bách.